Kính bạch Giác Linh Sư Bà
Cầm cuốn Viên Giác số đặc biệt tưởng niệm Sư Bà trong tay, con xếp lại ôm trên ngực mình, nhìn lên bàn thờ Đức Quan Thế Âm sự xúc cảm lan dài trong con, con nghe sự êm ái, dịu dàng, tất cả hình ảnh Sư Bà từ lúc xuất gia cho đến khi viên tịch, như cuốn phim cuộc đời hành đạo của Sư được Chư Tôn Thiền Đức và quý Phật tử ghi lại làm con thấy gần gũi và kính tin Tam Bảo mãnh liệt hơn, hình ảnh Tăng Đoàn với màu y vàng khất thực trong rừng bên cạnh dòng sông, con không hiểu từ bao giờ đã in sâu vào tâm trí con mà thể hiện qua những giấc mơ cứ được lập đi lập lại, thánh thiện và hiền hòa, đẹp làm sao!
Hôm nay là thứ bảy, ngày 6.11.2021, như vậy là chúng con đã xa Sư Bà 22 tuần rồi! thời gian cứ lặng lẽ trôi, con tưởng chừng như giấc chiêm bao. Con còn nhớ vào khoảng tháng 9 năm 1994 con lên chùa Viên Giác để cúng thất tuần cho Ba con, con ôm 2 cháu nhỏ với vành khăn tang, con khóc sướt mướt, Sư Bà đã đến bên cạnh con hỏi han, vỗ về an ủi, Sư Bà nhắc con lấy cơm cho các con của con ăn, và ráng niệm Phật cho Ba con. Trước khi về Sư Bà hỏi thăm gia cảnh con bên Việt Nam, hỏi thăm Mẹ con nữa, cuối cùng Sư Bà xin địa chỉ, tên ngày mất của Ba Mẹ con để Sư Bà về làm lễ, hai tuần sau đó Sư Bà gửi 2 bài vị của Ba Mẹ con Sư Bà để trên chùa, Sư Bà còn nhắc: „lần tới Sư gặp con không muốn thấy con khóc nữa“, con cảm động vô cùng..
4 năm sau Sư Bà gặp con ở Jüngendsheim, nhân Sư Bà tới để làm lễ chung thất cho một bác người Hoa, Sư Bà lại gặp con ở đó, Sư cười hiền hòa „bớt khóc chưa con?“ rồi Sư Bà đưa chuông mõ cho con, con lắc đầu thưa: „bạch Sư con không biết, Sư đưa chị Hồng Diệu, con chỉ biết tụng hộ niệm thôi“. Sư Bà nói: „mai mốt nếu có duyên Sư tìm mua đất để lập chùa gần đây, con tới Sư dạy cho chuông mõ“
Sau lần đó đến nay, con vô duyên không bào giờ gặp Sư Bà nữa, năm 2014 nhân dịp Vu Lan con ghé Hamburg lên chùa Bảo Quang, những mong được thăm viếng Sư Bà nhưng rồi chùa đông quá, con không đủ duyên để được gặp Sư Bà để nói lời tri ân, con ra về lòng nặng trĩu! biết bao giờ con mới có dịp đến Hamburg. Con tự trách mình tệ quá! nhưng rồi bao nhiêu ràng buộc, các con của con còn nhỏ, con đi làm không có thời gian cho chính mình, nào gia đình nhỏ của con, nào các anh chị con bên Việt Nam, người nào cũng nghèo nên con phải hỗ trợ.
Ngày Sư Bà viên tịch, con bị gãy bàn chân, đi đứng khó khăn, 49 ngày Sư con hứa con lên đảnh lễ Giác Linh Sư Bà nhưng rồi chướng duyên con ho sù sụ, ngay thời điểm dịch bệnh nên con đành ở nhà, vì không muốn làm người khác phải lo lắng, sợ Covid 19. Rồi khi con đọc thư tòa soạn báo Viên Giác số 243, Hòa Thượng Phương Trượng Tổ Đình Viên Giác và cũng là sáng lập Chủ nhiệm, kêu gọi mọi người viết bài để tưởng niệm Sư Bà, con hứa với lòng con sẽ viết, thế mà thời gian lại trôi qua, đến khi nhận được báo Viên Gíac số 245 con mới hay con lại thêm một lần trễ hẹn với Sư Bà, lòng áy náy không yên nên con đã xin phép Hòa Thượng Phương Trượng cho con đọc tất cả những bài tưởng niệm trong báo để kính dâng lên Giác Linh Sư Bà, Ngài Phương Trượng đã từ bi hoan hỉ cho con đọc, và Thượng Tọa Nguyên Tạng, chủ biên trang nhà Quảng Đức cũng tạo cơ hội và khuyến tấn con, con cảm động vô cùng, như một lời để con tạ ân cùng tạ lỗi với Sư Bà, cũng chính nhờ vậy mà con biết được hành trạng của Sư Bà như Bồ Tát hiện thân để giúp bao mảnh đời kém may mắn. Biết bao gia đình đau khổ, trẻ thơ mất cha, vợ mất chồng, Sư Bà điều hành cô nhi viện, ký nhi viện, v…v… để xoa dịu, nuôi nấng trẻ em mồ côi Cha Mẹ, 20 năm trời chiến tranh Nam Bắc phủ đầy trên Quê Hương đến đâu cũng thấy vành khăn tang cho người lính, máu và nước mắt ngập tràn. Sư Bà đã dâng đời mình cho Đạo pháp để giúp Đời, giúp bao cảnh đời cô quạnh. ..
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Sư Bà gìa yếu đi lúc nào con cũng không hay biết….
Rồi nghe theo lời thỉnh cầu của đệ tử, Sư Bà vẫn chịu đau dớn với căn bệnh ngặt nghèo để tới mùa hè ấm áp, Sư Bà mới xả báo thân để cho thuận với việc đi lại của Chư Tôn Đức, con nghe mà xúc động và kính phục làm sao!
Sư Bà kính thương, trời Đức quốc đã thật sự vào thu, khí trời lành lạnh, nhưng vẫn còn những tia nắng ấm, chiều qua con đi vào cánh rừng gần nhà, con bước đi những bước thật chậm trên những chiếc lá vàng bay rơi đầy cả khu rừng, cảnh thật đẹp, tĩnh lặng xen kẽ giữa hàng cây xanh, vàng, đỏ, lòng con tưởng nhớ đến Sư Bà, con vừa đi vừa niệm Phật hình ảnh Đức Phật nói với ngài Anuradha trong lời kinh mà con thường đọc:
„Này Anuradha, con nghĩ sao về cái gì không có sắc, thọ, hành và thưc có phải là Như Lai không?
-Thưa không, bạch Thế Tôn
Này Anuradha, vì không tìm thấy Như Lai trong đời sống nầy, con có thể nói như thế này không: Đấng cao quý và tối thượng đã nhấn mạnh và giải thích bốn mệnh đề sau đây:
Một Như Lai hiện hữu sau khi nhập diệt
Một Như Lai không hiện hữu sau khi nhập diệt
Một Như Lai hiện hữu và không hiện hữu sau khi nhập diệt
Một Như Lai chẳng có mà cũng chẳng không có sau khi nhập diệt?
-Thưa không, Bạch Thế Tôn.
Lành thay! Anuradha. Trước đây và bây giờ cũng vậy, ta chỉ giải thích và nhấn mạnh chân lý của khổ đau và sự chấm dứt khổ đau.
Con thấy Sư Bà hiện ra trong con, trong tất cả, Pháp thân Sư Bà là bài kinh vi diệu của lòng từ mẫn mà con phải kính thành đảnh lễ
Một cơn gió hơi lạnh vừa thoảng qua, nhìn lên bầu trời, những chiếc lá vàng, đỏ trên những cành cây từ từ rơi xuống, uốn éo theo chiều gió vi vu như những điệu múa thật đẹp, như những hoa trời tung bay khắp mười phương, những hạt giống thương yêu của lòng vị tha Sư Bà đã gieo trồng cho hàng Phật tử chúng con sẽ lớn mãi không bao giờ mất. Sư Bà còn mãi, còn mãi trong chúng con trên mảnh đất này, cái mảnh đất mà Sư Bà thường nói „làm việc Đạo khó khăn giống như người đi gieo hạt giống Bồ Đề trên nền xi măng“ vậy mà đã nẩy mầm mà con nghĩ sẽ lớn mãi.
Sư Bà ơi! con nghe Phương Trượng Tổ Đình Viên Giác nói Sư Bà thích bài thơ „Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng“ nên con xin chép vào đây cho mọi người cùng đọc, con đọc cho Sư Bà nghe :
Thơ Trần Trung Đạo
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Đất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ
Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Điện
Còn chăng nhỉ những con đường kỉ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức
Cho tôi ghé thăm trường Trần Quí Cáp
Những màu rêu gạch ngói củ còn chăng
Bài thơ xưa còn để dấu bên thềm
Tôi vẫn viết nhưng giọng buồn hơn trước
Đường Phố Hội chưa mưa đà ngập nước
Những căn nhà lụp xụp nối vai nhau
Đình Cẩm Phô, Khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Tên nghe lạ nhưng vô cùng tha thiết
Cho tôi ghé bến xe đò Nam Phước
Lần cuối cùng em đến tiễn tôi đi
Ngày chia tay sao chẳng nói năng gì
Nghìn năm để mây buồn vương trong mắt
Bao giờ nhỉ tôi về thăm Núi Quế
Đứng bên cầu Chợ Đụn nước trôi xuôi
Mùa sim lên tím rực cả lưng đồi
Hương ngây ngất tôi mộng làm thi sĩ
Ai đứng đó bên kia bờ Giao Thủy
Khăn lụa vàng còn chít ở ngang vai
Nghiệp tầm tơ khuya sớm vẫn đeo hoài
Nghề canh cửi chắc còn nhiều cực khổ
Trái tim tôi có một dòng máu đỏ
Sẽ một ngày chảy đến tận Câu Lâu
Nước sông Thu dù lụt lội đục ngầu
Nghe vẫn ngọt như bòn bon Đại Lộc
Bao giờ nhỉ tôi trở về Đà Nẵng
Nghe ngàn khơi thổi lạnh xuống sông Hàn
Bến Bạch Đằng còn những chuyến đò sang
Ngày hai buổi nối cầu qua An Hải
Em Trường Nữ có bao giờ trở lại
Thả tơ tình trêu chọc đám con trai
Đường Hùng Vương thuở ấy rất là dài
Sao quá ngắn trong những chiều chung bước
Mây có trắng trên đỉnh chùa Non Nước
Mưa có buồn giăng kín núi Tiên Sa
Về chưa em sương phủ xuống Sơn Chà
Còn chăng nhĩ dấu chân tình trên cát
Tôi một thuở hay ôm đàn đứng hát
Bài ca buồn tiếng quốc vọng đêm khuya
Quảng Nam ơi khúc ruột đã chia lìa
Chiều viễn xứ ngậm ngùi cho non nước
Tôi đã bảo thơ tôi buồn hơn trước
Đời lưu vong chẳng hẹn buổi quay về
Câu hỏi nầy chỉ hỏi để tôi nghe
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Sư Bà kính thương,
Giờ Sư Bà đã trở về xứ Quảng trở về ngôi chùa xưa, trở về Quê Hương Việt Nam yêu dấu, những nơi mà ngày xưa Sư Bà đã đi qua, đã gieo trồng hạt giống Bồ Đề trên xứ Việt, Quê Hương mình giờ đây vẫn chìm ngập trong khổ đau, với đói nghèo, lạc hậu, nhất là thời gian vừa qua do sự tắc trách của đảng tà quyền về lối chống dịch Covid, người dân càng lâm vào tình trạng không lối thoát, mọi người di tản ngay trên chính quê hương mình. Bao giờ, biết đến bao giờ Sư Bà ơi, mới hết khổ đau cho Đức Địa Tạng Vương làm tròn hạnh nguyện mới thành Phật? con ước mong sao Việt Nam thành Tịnh Độ cho mọi người được sống an lạc.
Con thành kính cúi đầu đảnh lễ và nhất tâm cầu nguyện Giác Linh Sư Bà:
Một tánh linh minh,
Tây Phương trực vãng
Ba thân thanh tịnh,
Chánh giác vị thành.
Chứng pháp nhẫn vô sanh,
Ngộ chân thừa đại định
Ngưỡng nguyện Giác Linh cao đăng Phật Quốc, bất vong nguyện lực, tái hiện đàm hoa, thể nhập Ta Bà, tồi tà phụ chánh, ứng hóa độ sanh, khứ lai tự tại
Con thành tâm xin Giác Linh Sư Bà chứng giám cho tấm lòng của con,
Nhân đây, một lần nữa, con xin kính tri ân Hòa Thượng Phương Trượng chùa Viên Giác, Thượng Tọa Thích Nguyên Tạng đã cho con cơ hội đọc tưởng niệm Sư Bà Diệu Tâm.
Kính cám ơn Chư Tôn Đức Tăng Ni, cũng như quý Phật tử đã viết bài Tưởng Niệm Sư Bà, nhờ vào đó con mới biết được phẩm hạnh cao quý của Sư Bà và rất kính ngưỡng
Tri ân Thầy/quý vị đã viết bài
Nêu cao phẩm hạnh Sư Bà Diệu Tâm
Bảo Quang một cõi sáng ngần
Lưu truyền mạng mạch cho đàn hậu sinh
Cuộc đời lắm cảnh điêu linh
Hiện thân tu sĩ hy sinh giúp đời
Trải qua vật cảnh sao dời
Thuyền từ thể hiện chở người qua sông
Cuộc đời sắc sắc không không
Hoàn thành sứ mạng thong dong Sư về
Chúng con thương tiếc trăm bề
Nụ cười hiền hậu vỗ về chúng con:
“Giữ sao giới đức vuông tròn
Pháp thân ta mãi đầy còn hư không
Lắng lòng nghe tiếng pháp âm
A Di Đà Phật hiện thân Sư về”
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính bái,
Đệ tử DD, ngày 8.11.2021