- Châu Nhật Diên
- Hoàng Điệp
- Yên Ngàn
- Như Điển
- Tố Nga
- Triều Âm
Ngõ Vào …
Người ta thường bảo: “thơ là tiếng nói của cõi lòng“, “là linh hồn của thi sĩ“, “là tiếng nói của thi nhân“. “Văn là sự rung động của con người, là biểu hiện lòng mình cho nhân thế…“.
Ngày xưa tất cả những văn nhân, thi sĩ đều như thế, và ngày nay hay mãi đến tương lai, tất cả những văn nhân và thi sĩ cũng đều thể hiện lòng mình như thế cả, và mong rằng tất cả những gì có nơi tập thơ nầy là điều có thể minh chứng cho những người yêu thơ và chuộng thơ vậy.
Các tác giả có mặt cộng tác trong tập thơ nầy mong rằng sẽ làm hài lòng ít nhiều quý độc giả yêu chuộng thi văn, và có lẽ tập sách nhỏ nầy cũng còn nhiều thiếu sót về kỷ thuật cũng như một vài điều có thể xảy ra ngoài những sự ước đoán của những tác giả. Vậy mong rằng tất cả Quý độc giả đọc, hiểu và thông cảm cho.
Các Tác giả
Tiếng gọi Việt Nam
Nam Sơn Nhật Thảo
Việt Nam ôi! Như máu chảy về tim
Ta đã hẹn cùng điểm giờ lịch sử
Lửa Cách-Mạng bùng lên soi vũ trụ
Ta đi về Chân-Lý rộn niềm tin
Ta tiến bước, vang trống đồng Ngọc-Lũ
Vẳng bên tai lời sấm hịch Hùng-Vương
Thề trọn kiếp quay bánh xe Việt-Sử
Cùng đứng lên theo tiếng gọi quê-hương
Trời Đông-Á sáng ngời hồn bất khuất
Đất Tây-Âu rung chuyển khí anh hùng
Ta giữ lại, Việt Nam không thể mất
Bọn tôi đòi ta thề chẳng dung tha
Lúc Đồng Tháp reo vui trong mùa nắng
Đàn trẻ thơ mừng áo ấm cơm no
Hoa Nhân-Ái, hoa Công-Bằng nở thắm
Trong Vị-Tha, trong Độc-Lập, Tự-Do.
Xuân xa nhà
Hoàng Điệp
Xuân đã đến nhưng trong ta chưa bừng nở
Nụ hoa lòng như than thở đón Xuân sang
Vũ-trụ ơi! sao ánh sáng quá huy hoàng
Mà dân Việt vẫn bàng hoàng trong chiến trận
Dầu là Xuân hay Thu mà lòng người còn gây hấn
Thì mãi đến bao giờ ánh sáng vẫn còn xa
Việt Nam xưa vẫn một nhà
Bây giờ Nam Bắc cách xa muôn trùng.
Ngồi đây nhìn lại hoa rơi
Lòng ta tan nát chơi vơi nỗi buồn
Người ơi, đứng đó đừng buông
Để ta trống vắng chiều tuôn lệ sầu.
THƠ VỀ QUÊ NỘI
Châu Nhật Diên
Nội có nhớ, con xa nhà từ nhỏ
Thưở ấu thơ nào có biết chi nhiều
Nhớ mang máng những tiếng bom vừa nổ
Kỷ niệm xưa còn lại có bao nhiêu
Nội thường chỉ rặng núi cao sừng sửng
Bảo: những ông tiên uống rượu, đánh cờ
Con bá cổ nội, bắt đầu làm nũng
Bắt nội kể hoài chuyện trứng Âu Cơ
Việt Nam ôi, mai ta về gặp gỡ
Mấy mươi năm, ta cách biệt nhau rồi
Xa cách mãi con đò xưa bến cũ
Nhắc làm gì cho thương nhớ đầy vơi.
Sông Trường Yên vẫn thì thầm kể lể
Câu chuyện dân mình điêu đứng lầm than
Đêm sao rụng soi dòng sông như lệ
Sông cầu gành bom đạn phá tan hoang
Từ bốn ngàn năm, nội nhớ không
Dân ta giữ nuớc của cha ông
Qua trang sử viết bằng xương máu
Chẳng thẹn rằng ta giống Lạc Hồng.
Ngày mai
Hoàng Điệp
Ai về nhắn hỏi giùm ta
Việt Nam Độc Lập sao mà chẳng yên?
Chiến tranh xâm lược đến Miên
Mang bao đau khổ mọi miền cho dân
Những ai chỉ đạo sai lầm
Làm thân tôi mọi nợ nần Nga Hoa
Việt Nam từ thưở bôn ba
Mấy ngàn năm lẽ có đà thế ni?
Mồ cha cộng sản ngu si
Nghìn năm sách sử mãi ghi nơi cuồng
Toàn dân hải ngoại luôn luôn
Quyết vì Dân Chủ ùn ùn đứng lên
Xây nền tự chủ vững bền
Tạo ngày vinh hiển đuổi tên cộng thù
Hết Đông rồi lại sang Thu
Quyết tâm đoàn kết trả thù núi sông
Ngày mai con cháu Lạc Hồng
Ca bài chiến thắng cùm gông hết xiềng.
Miền Nam lửa cháy
Quang Hữu
Lửa cháy miền Nam hận ngút trời
Bạo quyền! tay nhúng máu dân tôi
Chùa không kinh mõ, Sư đày ải
Một bọn tham quan, một lũ bồi
Độc Lập, Tự Do, đâu chẳng thấy
Trăm mưu ngàn kế móc dân chơi
Tần Thủy đời xưa đâu sáng kịp
Ruột đau từng khúc, Việt Nam ơi!
Nhận Thư
Như Điển
Lâu lâu ngồi nghĩ chuyện xưa
Nhớ về quê cũ lòng vừa xót xa
Đời ta muôn dặm bôn ba
Nay đây mai đó tin nhà ít hay
Hôm nay gặp được chuyện may
Người đưa thư lại ban ngày tin vui
Đọc thư cảm thấy bùi ngùi
Mặc cho văn tự không khui hết ngòi
Nhưng sao cảm thấy ớn oi
Việt Nam Độc Lập ai hoài tự do
Thông bạn tôi, mãi còn lo
Trên đường xây dựng, tiếng hò núi sông
Ngày xưa nổi ngóng cùng trông
Giờ đây Độc Lập nhưng không tin người…
BỒI
Tố Nga
Bồi Dân, bồi nước, chẳng bồi tây
Đất Việt trời Nam mây trắng bay
Núi chất xương khô từng lớp lớp
Biển Đông hòa máu đỏ cờ bay
Tự Do, No ấm? đời trâu ngựa!
Nhân Ái, Công bằng? ôi đắng cay!
Một bọn múa may “trò Cách Mạng“
Ngu Dân, hại nước, lợi quan thầy.
GIAO THỪA HẢI NGOẠI
Yên Ngàn
Đông lạnh đón xuân hờ xứ lạ
Thiếu cành mai nở, thiếu dưa chua
Giao thừa một bóng buồn trong dạ
Nhớ cụ đồ nho, câu đối xưa
Ta muốn đưa tay vin hái lộc
Cành trơ lá rụng tự bao giờ
Xuất hành theo bóng vầng trăng mọc
Đâu cảnh chùa xưa, hương khói đưa.
Bài ca ĐỘC LẬP
Yên Ngàn
Năm mươi triệu ngôi sao về hội tụ
Soi Việt Nam cho rạng những đêm thâu
Tay trong tay hát vang cùng vũ trụ
Đường Việt Nam, ta tiến bước bên nhau
Hồn Thái Học phất cao cờ Độc Lập
Lửa Trường Sơn nung chí những anh hùng
Vung lưỡi kiếm thề quét tan quân giặc
Đạp gông cùm ta nối chí Quang Trung
Năm mươi triệu bông sen cùng nở rộ
Từ Nam Quan cho đến mũi Cà Mâu
Đem sức sống chảy trong ngàn huyết lộ
Cho tình thương nẩy lộc đến mai sau.
Lễ Phật
Hoàng Điệp
Chiều nay lên điện Phật
Miệng đọc kỹ kinh cầu
Nhưng đầu óc nghĩ đâu đâu
Tâm ta như đau thét
Nhìn nét mặt hiền từ Như Lai trong ánh mắt
Nụ cười tươi như thầm nhủ chúng sanh rằng:
Dẫu đàn con dầu có ăn năn
Tội lỗi ấy đã chất thành như Hy Mã
Dầu tâm ta như sắc đá
Cũng phải phủ phục dưới chân Ngài
Để trở về trong trạng thái không hai
Đời và Đạo sao mà bao la thế
Đời là bể khổ bến mê
Còn ai quên chốn nên về cùng ta
Đến đây hội ngộ Ta Bà
Muôn người như một đồng ca kinh cầu.
Thư thăm bạn
Yên Ngàn
Luận, Phát, Nguyên, Lưu thường vẫn mạnh?
Thu về mấy độ cách xa nhau
Áo len có ấm mùa đông lạnh
Nhưng hết làm sao được mối sầu
Mai mốt về thăm, đàn trẻ dại
Nô đùa bên những gốc cau xưa
Rượu nồng ta sẽ cùng ôn lại
Tình bạn giờ đây đẹp bốn mùa.
Trở lại
Hoàng Yên
Trời hôm nay sương mù
Lòng ta thấy bâng khuâng
Vì đâu có nỗi nầy
Ta nghe hồn lâng lâng.
Nhân hôm nay đọc báo
Thấy tin dồn xấc láo
Của lũ cáo “két đàn“
Ở đâu cũng huênh hoang
Mình là loài “yêu ngược“
Ta thấy như “ngũ trược“
Vịnh lại chữ “hư vô“
Miệng thầm Nam mô Phật
Cứu rỗi bọn vong nô
Sớm quy về tiên tổ
Dẹp hết lũ cọng Hồ
Sợi buồn trong như tuyết
Trắng ngần bao mộng tuyệt
Đẹp khắp nẽo trần gian
Nếu loài người biết thiệt
Tranh đấu chống bạo tàn
Để trở lại giang san
Ta là đàn con Việt.
Ngày khai trường
Yên Ngàn
Em cắp sách đến trường
Tung tăng như chim sẻ
Gặp bạn em trên đường
Nói cười thật vui vẻ
Cổng trường đã rộng mở
Đón những học trò nhỏ
Áo mới, tay ôm vỡ
Hôm đầu còn mắc cỡ
Bạn của em nhảy dây
Đứa ham nhảy cò cò
Những anh bạn đánh quay
Cùng thi nhau reo hò
Gặp cô, em cúi đầu
Cô cười thật khoan dung
Mái tóc đã bạc màu
Tình thương trò biển rộng
Em yêu mái trường xưa
Nơi tình thương nẩy lộc
Em vẫn thường nằm mơ
Bị cô rầy biếng học.
TẾT
Hoàng Điệp
Tết đến tha hương người lữ thứ
Nhớ nhà thắt ruột kẻ ly hương
Hôm nay Tết đến ngoài đường
Lòng ta muôn nỗi đau thương chất chồng
Cõi trời Tây cùm gông đang xiết
Văn nhân, thi sĩ hùng anh
Trăm người như một dạ đành chẳng lo
Người đứng dậy kẻ hô to
Anh em trong một tiếng hò
Tự Do, Độc Lập con đò vinh quang.
VƯỜN NHÀ EM BUỔI SÁNG
Yên Ngàn
Buổi sáng em ra vườn
Hoa thơm trong gió mát
Nắng ấm từ muôn phương
Chim vui đùa ca hát
Hàng cau ở cuối sân
Mẹ hái trái mỗi lần
Têm trầu khi khách đến
Hoa cau nở trắng ngần
Lấy những bẹ cau khô
Mẹ gói cơm đã thổi
Cho bữa ăn đơn sơ
Khi ra đồng làm vội
Em vẫn thường nhảy dây
Bên những bông hồng nhỏ
Chúng nhìn em thơ ngây
Muốn cười nhưng mắc cỡ.
Tiễn chàng
Hoàng Yên
Nỗi lòng kẻ ở người đi
Quan sang ngàn dặm sá gì gió sương
Chàng ơi nếu có lên đường
Thi hành nghĩa vụ đoạn trường hiểm nguy
Ngày về thiếp sẽ mãi ghi
Tình ta muôn thưở khó khi phai màu
Ngài mai ta lại được gặp nhau
Thênh thang đất rộng râu mày hùng anh.
TÂM SỰ LÚC THU SANG
Yên Ngàn
Chập chùng núi biếc mây ngàn
Mùa Thu đã vội sang ngang một mình
Còn ta năm tháng lãng quên
Tiếng chim cu gáy giục niềm cố hương
Non cao che kín màn sương
Hoàng hôn nối những nẻo đường về xa
Ta buồn một kiếp không nhà
Rượu bầu say giấc mơ hoa đêm dài
NGƯỜI TỴ NẠN
Triều Âm
Chuyện đời chuyện đạo còn dài
Kể sao cho hết có ai hiểu mình
Ngày nay dân Việt điêu linh
Mới đây vượt biển linh đinh quá nhiều
Phần chết đói, giặc đủ điều
Không ai cứu vớt quá nhiều đắng cay
Hôm qua nghe lại chuyện nầy
Của người tỵ nạn tỏ bày cùng tôi
Bôn ba hết đứng lại ngồi
Biết ra sao đấy để rồi dấn thân
Dầu làm thông dịch xa gần
Bấy nhiêu chưa đủ để cân phước lành
Chuyện nầy như chuyện tu hành
Diệt oan cứu khổ độ sanh muôn người
Hôm nay công chuyện gấp mười
Nhưng vui được thấy ngàn người tới đây
Việt Nam Hải ngoại đắp xây
Thắm tình đoàn kết tạo ngày hiển vinh.
TÌNH BẠN
Hoàng Yên
Mới đêm nào đó
Ngồi bên đèn tâm sự
Trâm cùng mình đối chữ đối câu
Chuyện ngày xưa dẫu câu chuyện không đầu
Nhưng thấm thía và in sâu trong tâm mình muôn thưở
Hôm nay mình còn nhắc nhở
đến hình ảnh Trâm
hình ảnh của người đang bỡ ngỡ
chuyện tình không một phút bâng qươ
Dầu Trâm có đi xa
Lòng ta còn ở lại
Nhưng sao thấy trống vắng lạ thường, như
đêm dài cỏ dại
Có lẽ mình còn nói chuyện tương lai?
Nhưng chuyện ấy đã dài,
Làm sao giấy mực đâu mà đăng tải
cho thơ mình trang trải chốn thâm cung
nói cho nhau nghe và nghe nhau nói tận cùng
Dầu nho nhỏ cũng không ngần ngại tình bạn là có thế
Dẫu thanh cao hay vụng dại cũng là thơ
Chép mấy vần nầy giữ lại giấc mơ
Đêm hôm đó sao mờ nhưng trong ta bừng sáng quá
Điểm cực Đông, cực Tây hay mây đá
Có lẽ không sách bằng chuyện của cả chúng ta
Viết cho Trâm để nhớ chuyện gần xa
Thôi dừng bút vì gà đã gáy sáng
Tương lai còn sáng lạng
Hãy cùng nhau gánh vát chuyện cuộc đời.
Đêm nay có nhiều đóa hoa rơi
Nghe trong ấy như bao lời than trách
Nhưng hãy trông về ta không lời khiển trách
Để lòng mình trong sạch bấy nhiêu thôi.
THU VỀ ĐẤT VIỆT
Quang Hữu
Thu về, đất Việt một màu tang
Dân bỏ nhà đi, đất bỏ hoang
Ruộng chẳng trâu cày, dân bỏ cấy
Đời nay cơ cực, buổi lầm than
Phất phới rừng thu cờ giải phóng
Chập chùng sông núi tiếng quân vang
Miền Nam đứng dậy đòi cơm áo
Đạp hết cùm gông bả vạn an
NHỚ BẠN
Hoài Thu
Chiều nay đi học về
Lòng mình thấy tái tê
Tại sao mà có thể
Chính ta cũng chưa hề
Nhưng ngồi lâu nghĩ kỹ
Không phải chuyện rằn ri
Chuyện bên Tây bên Mỹ
Chỉ chuyện mình đang đi
Về đâu cần phải hỏi
Đã biết phận thiệt thòi
Dầu cho mình có giỏi
Cũng chỉ có mình coi
Chuyện tình hay chuyện ân
Nếu nhớ rõ không lầm
Chuyện một đêm lâm râm
Ngồi cùng Trâm tâm sự
Việc đời như giấy mơ
Mới đó rồi bơ vơ
Như mình còn than thở
Tiếc nuối thưở ấu thơ
Nói cho nhau chuyện xưa
Tin cho nhau hơn nữa
Thương nhiều như men sữa
Tình bạn cũ xế trưa
Hôm nay buồn nhớ lại
Cảnh cũ một mình ngồi
Sao nhìn bâng khuâng quá
Viết vài chữ đầy vơi
Tặng Trâm hồn ta đấy
Nhớ cảnh bạn hiền đây
Bao giờ ta cũng vậy
Chỉ vì Trâm vơi đầy
Tiếc thương ngày hôm trước
Nhưng việc nước còn đây
Siêng năng làm phận sự
Để núi sông vui vầy.
NHẮN NGƯỜI EM GÁI HÀ TIÊN
Yên Ngàn
Anh sẽ về qua thăm Hà Tiên
hàng dừa ngả bóng trỉu nghiêng nghiêng
thẹn đôi gò má hồng trong nắng
đỏ cặp môi gầy, rộn ý riêng
anh sẽ về qua đồng lúa chín
nghe đàn trẻ nhỏ hát ca vui
sáo diều ru xóm làng thân mến
nắng ấm về, xanh một góc trời
dưa hấu anh chờ đã mấy năm
nhớ lời mẹ dặn biết bao lần
đỏ lòng xanh vỏ là dưa tốt
mai nở đêm xuân, sắc trắng ngần
Hà Tiên nay vắng bóng Đông Hồ
Mộng Tuyết giờ đây một chuyến đò
chỉ tiếc rằng anh về quá muộn
han huyên riêng một bóng trăng mơ
TỰ TRÀO
Yên Ngàn
Tu thân chưa vẹn, sao tề gia
Mới rõ là ta vụng đến già!
Trị nước cũng toan đòi học lỏm
Đem thân cõng rắn cắn gà nhà
Ôm mộng mai sau bình thiên hạ
Coi chừng gây đại chiến thứ ba
Yên phận làm thơ, ngồi ăn hại
Ở nhà giúp vợ việc chăn gà.
Nhớ nhà
Như Điển
Mỗi lần nhận được thư nhà
Lòng ta tan nát thành ba nỗi sầu
Việt Nam tình nghĩa còn đâu
Công cha nghĩa mẹ ơn sâu khó đền
Ngày nay thế sự bập bềnh
Làm con xa xứ không tên tuổi gì
Dẫu sao đứng dậy cùng đi
Kết đoàn lập hội kẻo thì vẫn hơn
Trước là đền nghĩa cao sơn
Sau cho vẹn chữ công ơn sanh thành
Bây giờ cố gắng học hành
Làm người đứng trước đấu tranh trăm đường
Mai nầy về lại quê hương
Thăm căn nhà cũ con đường quê xưa
Tự-Do, Độc-Lập kế thừa
Tình người thể hiện sớm trưa vơi đầy.