Home » Tàng Kinh Các » Kinh Thắng Thiên Vương Bát-Nhã Ba-La-Mật Quyển 7 (Hết)

Kinh Thắng Thiên Vương Bát-Nhã Ba-La-Mật Quyển 7 (Hết)

Mục Tàng Kinh Các

SỐ 231 – KINH THẮNG THIÊN VƯƠNG BÁT-NHÃ BA-LA-MẬT
QUYỂN 7 Phẩm 13: KHUYẾN GIỚI

Bấy giờ, Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi từ nơi tòa đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Bát-nhã ba-la-mật của Như Lai nói rất sâu xa, nhưng trong đời mạt thế ở tương lai, chúng sinh có thể tin nhận chăng? Nếu thiện nam hay thiện nữ nghe kinh này sinh lòng tin, không hủy báng thì họ được thành tựu công đức gì?
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Ðời mạt thế ở tương lai, có thiện nam hay thiện nữ nào, ở nơi vô lượng Ðức Phật, tu hành giữ giới thanh tịnh, thiền định, trí tuệ thì đó là đệ tử chân chánh của Phật, có thể tin vào kinh này, công đức đạt được không thể tính kể. Pháp thiện tối thắng điều từ trí tuệ sinh, nên để tâm thanh tịnh mà tin nhận; nay ta vì ông dùng ví dụ lược nói.
Này Văn-thù-sư-lợi! Cõi Diêm-phù-đề, chu vi bảy ngàn do-tuần; phía Bắc rộng; phía Nam hẹp; trong cõi ấy, mặt người giống như hình thế đất, trong cõi Diêm-phù-đề khắp nơi đầy đủ các bậc như: Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán và Bích-chi-phật; dày kín như rừng trúc, mía, lau; trong đó không để có một khoảng trống nhỏ nào; nếu có thiện nam hay thiện nữ đem bốn sự cúng dường trọn đời mình cho các vị Thánh nhân ấy, hoặc đem bảy báu chứa đầy cõi Diêm-phù-đề, cao đến trời Phạm thiên, để cúng dường đầy đủ cho tất cả Thánh nhân ấy; thiện nam hay thiện nữ đó trọn đời cúng dường như vậy suốt hơn ba mươi năm ngày đêm không gián đoạn.
Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Người đó do sự việc ấy, công đức nhiều chăng?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn, rất nhiều! Bạch Thiện Thệ, rất nhiều!
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Nếu thiện nam hay thiện nữ, không hủy báng kinh này thì công đức hơn công đức cúng dường bảy báu trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng.
Văn-thù-sư-lợi! Cõi Cù-da-ni chu vi tám ngàn do-tuần, hình bán nguyệt, mặt người cũng vậy; trong cõi ấy, khắp nơi đầy đủ các bậc như: Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán và Bích-chi-phật dày kín như rừng trúc, mía, lau; trong đó không còn có một chỗ trống nhỏ nào.
Nếu thiện nam hay thiện nữ đem tứ sự cúng dường trọn đời mình cho các vị Thánh ấy; cho đến khi Niết-bàn rồi xây tháp thờ xá-lợi; hoặc đem bảy báu chứa đầy cõi này, cao đến tận Phạm thiên để cúng dường đầy đủ cho tất cả Thánh nhân ấy; thiện nam hay thiện nữ này cúng dường như vậy trọn đời, suốt hơn ba mươi năm ngày đêm không gián đoạn, không dừng nghỉ.
Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Người đó, do sự việc ấy, được phước nhiều chăng?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn, rất nhiều! Bach Thiện Thệ, rất nhiều!
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Nếu thiện nam hay thiện nữ tin kinh này; thì công đức hơn phước cúng dường bảy báu trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần, cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng.
Này Văn-thù-sư-lợi! Cõi Phất-vu-đãi, chu vi chín ngàn do-tuần, hình trăng tròn, mặt người cũng vậy; trong cõi này khắp nơi đầy đủ các bậc Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán và Bích-chi-phật dày kín như rừng trúc, mía, lau; trong đó không còn có một chỗ trống nhỏ nào. Nếu thiện nam hay thiện nữ đem bốn sự cúng dường trọn đời mình cho các vị Thánh ấy; hoặc đem bảy báu chứa đầy cõi đó, cao đến tận Phạm thiên để cúng dường đầy đủ cho tất cả Thánh nhân ấy; thiện nam hay thiện nữ này, cúng dường như vậy trọn đời, suốt hơn ba mươi năm ngày đêm không gián đoạn.
Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Người đó, do sự việc ấy, được phước nhiều chăng?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn, rất nhiều! Bạch Thiện Thệ, rất nhiều!
Này Văn-thù-sư-lợi! Cõi Uất-đơn-việt chu vi mười ngàn do-tuần, hình vuông, mặt người cũng vậy; trong cõi ấy khắp nơi đầy đủ các bậc Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán và Bích-chi-phật dày kín như rừng trúc, mía, lau; trong đó không còn có một chỗ trống nhỏ nào. Nếu thiện nam hay thiện nữ đem bốn sự cúng dường trọn đời mình cho các vị Thánh ấy; hoặc đem bảy báu chứa đầy cõi đó, cao đến tận Phạm thiên để được cúng dường đầy đủ cho tất cả Thánh nhân ấy; thiện nam hay thiện nữ này, cúng dường như vậy trọn đời, suốt hơn ba mươi năm ngày đêm không gián đoạn.
Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Người đó, do sự việc ấy, được phước nhiều chăng?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn, rất nhiều! Bạch Thiện Thệ, rất nhiều!
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Nếu thiện nam hay thiện nữ, thọ trì, gìn giữ, đọc tụng kinh này thì công đức hơn phước cúng dường bảy báu trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần, cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng.
Này Văn-thù-sư-lợi! Thế giới Ta-bà nhiều như vi trần, thì Thánh nhân cũng nhiều như vậy. Nếu có thiện nam hay thiện nữ, đem bốn sự cúng dường trọn đời mình cho các vị Thánh ấy; hoặc đem bảy báu chứa đầy cõi tam thiên đại thiên thế giới đó, cao đến tận cõi trời Sắc cứu cánh, để được cúng dường đầy đủ cho tất cả Thánh nhân ấy. Thiện nam hay thiện nữ này trọn đời cúng dường như vậy.
Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Công đức có nhiều chăng?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Phước đức trước đã nói không thể nghĩ bàn, huống là công đức này.
Phật bảo Văn-thù-sư-lợi:
–Nếu có thiện nam hay thiện nữ nào, đem kinh này nói cho người khác, thì công đức này hơn công đức cúng dường bảy báu trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng.
Văn-thù-sư-lợi! Nếu không đem công đức này, hồi hướng quả vị Vô thượng Chánh đẳng giác, thì sẽ làm vua cõi trời Tha hóa tự tại vi trần số kiếp; kế đến làm vua cõi trời Hóa lạc vô số kiếp; làm vua cõi trời Ðâu-suất vô số kiếp; làm vua cõi trời Dạ-ma vô số kiếp; làm vua cõi trời Ðế Thích vô số kiếp, hướng là Chuyển luân thánh vương. Nếu đem hồi hướng Nhất thiết trí thì có thể thành tựu được Bát-nhã ba-la-mật Vô thượng Chánh đẳng giác.
Văn-thù-sư-lợi! Trong cõi Diêm-phù-đề, khắp nơi đầy cả các bậc Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán và Bích-chi-phật; dày kín như rừng trúc, mía, lau. Nếu có người ác nào giết hết số Hiền thánh ấy, Văn-thù-sư-lợi, ý ông nghĩ sao? Người gây ra sự việc này, bị tội nhiều không?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Giết một Thánh nhân còn đọa trong A-tỳ địa ngục trọn kiếp huống gì đến như vậy. Tội có nhiều không thể tính kể!
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Có người nào hủy báng kinh này, thì tội ấy còn nhiều hơn tội giết hại Thánh nhân trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng.
Văn-thù-sư-lợi! Trong Cù-đa-ni khắp nơi đầy cả các bậc: Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, A-la-hán và Bích-chi-phật, dày kín như rừng trúc, mía, lau. Nếu có người ác giết hại tất cả. Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Người ác đó, do sự việc này bị tội nhiều không?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Tội này không thể nghe, không thể nghe!
Người này không có kỳ hạn ra khỏi A-tỳ địa ngục.
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Có người nào không tin kinh này, tội đó còn nhiều hơn tội giết hại Thánh nhân trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần, cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng.
Văn-thù-sư-lợi! Nếu thiên hạ khắp bốn châu đều như bụi trần và chư Phật Như Lai nhiều như số bụi ấy; có người ác nào giết hại và cướp đoạt hai loại tài sản là: Diệt pháp tài và Phá thế tài.
Văn-thù-sư-lợi! Ý ông nghĩ sao? Người này bị tội nhiều không?
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Tội này không thể nghe, không thể tính kể, không thể nghĩ lường.
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Nếu lại có người không tin kinh này; hủy báng và làm chướng ngại, thì tội đó còn nhiều hơn tội đoạt hai loại tài sản trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn phần, cho đến tính đếm ví dụ cũng không sao sánh bằng. Giả sử tất cả chúng sinh trong tam thiên đại thiên thế giới, đều thành Vô thượng Chánh đẳng giác rồi mà người ác này cũng chưa ra khỏi được địa ngục A-tỳ.
Văn-thù-sư-lợi! Người ác như vậy, thì không một cảnh giới địa ngục A-tỳ nào mà không đọa vào, huống là cảnh giới khác như: Ðịa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Vì sao? Vì hủy hoại mẹ sinh ra ba đời chư Phật. Giả sử trải qua kiếp số như vị trần ở trước được ra khỏi ba đường ác; nếu sinh trong loài người thì mắc phải bệnh, thân tâm bị tật nguyền, cũng phải trải qua nhiều kiếp như bụi; kế đến mắc phải quả báo không lưỡi hoặc không tay cũng nhiều kiếp như vậy.
Văn-thù-sư-lợi! Nếu ta sống ở đời một kiếp hoặc ít hơn một kiếp, dùng thần lực của Phật để nói tội báo của người tạo ác này thì không sao hết được.
Văn-thù-sư-lợi! Nếu mong cầu sự an vui cho đời hiện tại và vị lai, thì không nên hủy báng; không tin và làm những điều chướng ngại lớn đối với kinh này.

Phẩm 14: NÓI VỀ HAI HẠNH

Bấy giờ, Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Ðại Bồ-tát thực hành Bát-nhã ba-la-mật, cần phải thành tựu phần trước và sau của Bát-nhã ba-la-mật. Vì sao? Vì Ðại Bồ-tát có hai hạnh: Thành tựu Bát-nhã ba-la-mật và giáo hóa chúng sinh.
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Ðại Bồ-tát giáo hóa chúng sinh như thế nào?
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Từ khi mới được Bát-nhã cho đến sau cùng, phải lìa công dụng của tâm mà nói pháp không cùng tận, trong khoảng giữa ấy không bị gián đoạn; làm cho các chúng sinh thoát khỏi quả báo đường ác trong ba cõi, tạo an vui cho các chúng sinh, khiến họ trụ đường lành và được ba quả Thánh.
Văn-thù-sư-lợi! Ðó gọi là Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật, giáo hóa chúng sinh.
Văn-thù-sư-lợi! Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật thành tựu vô vi, vô biên. Ðó gọi là tự hành của Ðại Bồ-tát. Vì sao? Vì đã thành tựu được tất cả công đức.
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Những pháp nào cùng với Bát-nhã ba-la-mật và Ðại Bồ-tát tương ưng?
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Chỉ có Nhất thiết chủng trí là pháp chân thật, xa lìa sự suy nghĩ so lường; nó vi diệu, không tướng, đạo lý sâu xa, không thể thấy được và khó thông đạt. Nó thường trụ, vắng lặng, trong mát và cùng khắp; không phân biệt, không chấp trước, không chướng ngại; chỉ thuận theo đạo lý mà không chấp thủ. Rất vắng, rất lặng, trong tất cả pháp, nó là vô thượng không gì sánh bằng.
Văn-thù-sư-lợi! Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật và tu những pháp này sẽ cùng Nhất thiết trí tương ưng.
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật trong cảnh giới như thế nào?
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật trong cảnh giới sâu xa, cảnh giới rộng lớn và cảnh giới công đức.
Văn-thù-sư-lợi! Cảnh giới sâu xa ấy thể của nó là vô vi, không thể cùng rời xa, không chấp hai bên, nó vượt qua các chướng ngại, tự tánh thanh tịnh, không thể đếm biết, không thể nghĩ lường, không cùng chung với hàng Thanh văn và Bích-chi-phật.
Văn-thù-sư-lợi! Cảnh giới rộng lớn của Ðại Bồ-tát thực hành Bát-nhã ba-la-mật là tất cả công đức của chư Phật Như Lai đều lấy hai pháp Bát-nhã ba-la-mật và Ma-ha ca-lâu-na làm thể. Nó lìa tướng phân biệt và dùng tâm vô công dụng để làm lợi ích chúng sinh đều tương xứng với ý kia không lúc nào rời nhau.
Văn-thù-sư-lợi! Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật tương ứng với tất cả công đức; ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp, với sức oai thần của Phật và có thể hiện ra tất cả hình tướng, tùy theo sự ưa muốn của mỗi căn tánh chúng sinh; hoặc hiện lên cõi trời Ðâu-suất; hoặc từ cõi trời Ðâu-suất xuống; hoặc hiện vào thai; hoặc hiện lúc mới sinh; hoặc hiện đồng tử; hoặc hiện dạo chơi nơi vườn; hoặc hiện xuất gia; hoặc hiện khổ hạnh; hoặc đến cây Bồ-đề; hoặc hiện thành Phật; hoặc hiện Chuyển pháp luân; hoặc hiện Niết-bàn. Thị hiện tất cả như vậy là để đoạn trừ sinh tử cho chúng sinh.
Văn-thù-sư-lợi! Ðó gọi là cảnh giới của Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật.
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn, thật hiếm có! Bát-nhã ba-la-mật sâu xa như vậy thì cảnh giới chư Phật là không thể nghĩ bàn.
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Ðúng như vậy, đúng như vậy, như lời ông nói! Bát-nhã ba-la-mật là pháp bất cộng, không thể nghĩ bàn. Vì sao? Vì chẳng phải là cảnh giới của tất cả phàm phu, Thanh văn, Duyên giác nên không thể thông đạt được; trừ Phật Như Lai ra, không ai có thể đạt được. Vì sao? Vì nghĩa lý như như, sâu xa, tự tại, không động; thuộc về cảnh giới vô lậu mà giáo hóa chúng sinh lợi ích viên mãn. Do đó gọi là cảnh giới của chư Phật, nó vượt qua các ngôn ngữ thuộc về Ðệ nhất nghĩa, không có giác quán phân biệt, suy lường và không còn các thí dụ, nó đứng đầu trong tất cả các pháp, không trụ sinh tử, cũng không trụ Niết-bàn.
Văn-thù-sư-lợi! Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật có năm việc không thể nghĩ bàn:

  1. Tự tánh.
  2. Phương xứ.
  3. Trụ.
  4. Nhất dị.
  5. Lợi ích.

Văn-thù-sư-lợi! Thế nào là tự tánh không thể nghĩ bàn?
Sắc tức là như, tìm cầu, không thể được; lìa sắc tìm cầu như cũng không thể được; thọ, tưởng, hành, thức, cũng lại như vậy. Ðịa đại tức là như, tìm cầu, không thể được; lìa địa đại tìm cầu như, cũng không thể được, tất cả thủy đại, hỏa đại, phong đại cũng đều như vậy.
Nhãn nhập tức như, cầu là không thể được; lìa nhãn tìm cầu như cũng không thể được. Tất cả nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý cũng đều như vậy.
Pháp có là như mà cầu, không thể được. Pháp không là như cũng không thể được; hoặc ở cõi Dục không thể nghĩ bàn, hoặc lìa cõi Dục cũng không thể nghĩ bàn; cõi Sắc và Vô sắc cũng như vậy.
Hoặc ở phương Ðông không thể nghĩ bàn, hoặc rời phương Ðông cũng không thể nghĩ bàn; các phương Tây, Nam, Bắc, bốn góc trên dưới cũng vậy. Trụ nơi an lạc không thể nghĩ bàn; trụ nơi vắng lặng không thể nghĩ bàn; tâm trụ ở có không thể nghĩ bàn; tâm trụ ở không không thể nghĩ bàn. Ba đời Như Lai đều đồng ở một chỗ tự tánh thanh tịnh, pháp giới vô lậu; hoặc một hoặc khác không thể nghĩ bàn. Thần lực trí tuệ đồng một pháp giới; phương tiện và trí tuệ cả hai đều bình đẳng, có thể vì lợi ích vô lượng chúng sinh, phải vượt qua cảnh giới ngôn ngữ, không thể nói năng, mà tùy thuận cho căn tánh chúng sinh, nên nói tất cả và thị hiện tất cả; ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp cũng tùy ý chúng sinh mà hiện ra như vậy.
Văn-thù-sư-lợi bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Những gì là ba mươi hai tướng tốt tám mươi vẻ đẹp?
Phật bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi:
–Tướng tốt của Như Lai rất nhiều, nói không thể hết; nhưng tùy thuận pháp thế gian mà lược nói là ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp:

  1. Lòng bàn chân bằng phẳng.
  2. Tướng đi ngay thẳng.
  3. Chỉ dưới bàn chân có xoáy tròn như hình bánh xe có ngàn nan hoa.
  4. Ngón tay khít thon dài, mềm mại, thẳng, không lộ xương.
  5. Thân hình to lớn cân đối.
  6. Kẻ ngón tay, ngón chân có màn da mỏng như ngỗng chúa.
  7. Lòng bàn tay như màu hoa sen hồng.
  8. Xương mắc cá không lộ.
  9. Bắp chân như đùi nai chúa.
  10. Thân mềm mại ngay thẳng.
  11. Mã âm tàng.
  12. Thân hình đầy đặn như cây Ni-câu-lô-đà.
  13. Lông trên mình xoắn về bên phải.
  14. Một sợi lông của mỗi chân lông trơn mướt bụi không thể dính.
  15. Thân màu sắc vàng.
  16. Quanh mình thường có hào quang chiếu ra một trượng.
  17. Bảy chỗ đầy đặn.
  18. Ngực như ngực sư tử.
  19. Dưới nách của hai cánh tay đầy đặn.
  20. Hai tay tròn thẳng như vòi con voi chúa và dài quá đầu gối.
  21. Bốn mươi cái răng đều khít nhau và trắng như ngọc tuyết.
  22. Bốn răng cửa giống như trăng non.
  23. Trán như trán sư tử.
  24. Ðầu tròn trịa.
  25. Cổ họng đầy đủ ngàn mạch.
  26. Lòng ngực rắn chắc như Na-la-diên.
  27. Có nhục kế nổi lên tự nhiên trên đỉnh đầu.
  28. Lưỡi dài và rộng như cánh sen.
  29. Giọng nói vang rền như tiếng trống trời Phạm thiên.
  30. Mắt xanh biếc như hoa Ưu-bát-la.
  31. Lông mi xanh xám như ngưu vương.
  32. Có sợi lông trắng giữa hai chặng mày.

Văn-thù-sư-lợi! Ðây là ba mươi hai tướng, Ðại Bồ-tát hành Bát-nhã ba-la-mật đều có thể thành tựu công đức như vậy.
Văn-thù-sư-lợi! Thế nào là tám mươi vẻ đẹp?

  1. Ðỉnh đầu không thấy được.
  2. Xương đầu vững chắc.
  3. Trán rộng bằng phẳng.
  4. Lông mi dài cong như trăng non, xanh biếc như ngọc lưu ly.
  5. Mắt rộng dài.
  6. Mũi cao tròn thẳng và kín đáo.
  7. Tai dài rộng, trái tay như bánh xe.
  8. Thân rắn chắc như Na-la-diên.
  9. Thân không thể hoại.
  10. Các chi tiết trên thân khít nhau.
  11. Khi xoay mình nhìn lại cũng như voi chúa.
  12. Thân có hào quang.
  13. Thân điều hòa, ngay thẳng.
  14. Trẻ mãi không già.
  15. Thân thường tươi nhuận.
  16. Tự bảo vệ thân không nhờ người khác.
  17. Thân thể đầy đủ.
  18. Các giác quan đầy đủ.
  19. Dung nghi đầy đủ.
  20. Oai đức vang xa.
  21. Mọi người đều thích hướng đến.
  22. Trụ xứ yên ổn không động.
  23. Khuôn mặt đầy đặn.
  24. Mặt rộng và bằng phẳng.
  25. Mặt đầy đặn và sáng như vầng trăng tròn.
  26. Không tiều tụy.
  27. Ði đứng oai vệ như voi chúa.
  28. Phong thái như sư tử chúa.
  29. Tướng đi như ngỗng chúa.
  30. Ðầu như quả Ma-đà-na.
  31. Sắc thân tươi sáng.
  32. Mu bàn chân đầy đặn.
  33. Móng tay, móng chân như màu hồng đỏ.
  34. Lúc đi ấn văn hiện lên đất.
  35. Ðường chỉ trong lòng bàn tay xinh đẹp.
  36. Ðường chỉ văn rõ ràng không mất.
  37. Chỉ tay rõ thẳng.
  38. Chỉ tay dài.
  39. Chỉ tay không bị đứt đoạn.
  40. Tay chân vừa ý.
  41. Tay chân màu trắng, hồng như màu hoa sen hồng.
  42. Tướng khổng môn đầy đủ.
  43. Dáng đi nhanh nhẹn.
  44. Ði đứng không vội.
  45. Ði đứng thong thả.
  46. Rốn sâu và tròn đẹp xoay về phía bên phải như rắn cuộn tròn.
  47. Lông màu xanh hồng như cổ khổng tước.
  48. Lông mềm mại sạch sẽ.
  49. Lông trên thân xoay về phía phải.
  50. Miệng tỏa mùi thơm, lỗ chân lông cũng vậy.
  51. Môi đỏ như quả Tần-bà.
  52. Hai môi bóng láng đều nhau.
  53. Lưỡi mỏng.
  54. Tất cả chúng sinh thấy đều ưa chiêm ngưỡng.
  55. Nói năng hòa nhã, vui vẻ tùy theo ý thích chúng sinh.
  56. Bất cứ nơi nào cũng đều nói điều thiện.
  57. Gặp họ chào trước.
  58. Âm thanh hòa nhã, tùy sự ưa thích của chúng sinh.
  59. Tùy theo ngôn ngữ của mỗi chúng sinh mà nói pháp.
  60. Thuyết pháp chẳng chấp trước.
  61. Coi chúng sinh bình đẳng,
  62. Xem trước làm sau.
  63. Pháp âm khế hợp với mỗi chúng sinh.
  64. Trình tự thuyết pháp theo nhân duyên.
  65. Không có chúng sinh nào nhìn thấy hết được tướng Phật.
  66. Chiêm ngưỡng mãi không chán.
  67. Ðầy đủ tất cả âm thanh.
  68. Hiện rõ sắc lành.
  69. Người cương cường trông thấy đều cảm phục và người có tâm hoảng sợ trông thấy liền được an ổn.
  70. Tiếng nói rõ ràng trong trẻo.
  71. Thân chẳng nghiêng ngã.
  72. Thân to lớn.
  73. Thân cao ráo.
  74. Thân không dơ bẩn.
  75. Xung quanh có hào quang rộng một trượng.
  76. Khi đi có hào quang chiếu trên thân.
  77. Thân thanh tịnh.
  78. Thân thể sáng và tươi nhuận như ngọc xanh.
  79. Tay chân tròn trịa.
  80. Tay chân có chữ đức.

Phẩm 15: TÁN THÁN

Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Công đức của Như Lai ít có ai sánh bằng và không thể nghĩ bàn, ba đời chư Phật cũng như vậy không khác. Nếu có chúng sinh nào, thấy hoặc nghe công đức của Như Lai thì những chúng sinh đó cũng không thể nghĩ bàn. Ngày nay, chúng con thấy Thế Tôn chuyển pháp luân lớn, nên vui mừng hớn hở chưa từng có.
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi liền bay lên hư không cao bằng bảy cây Ða-la, chắp tay khen rằng:

Trong các chúng sinh
Phật là tối thượng
Không ai bằng Ngài
Sao có người hơn.
Người pháp đều không
Lý không sánh bằng
Chỉ Phật Như Lai
Hơn là hơn hết.
Tập khí phiền não
Diệt hết không còn
Ðối với các pháp
Ðều biết rõ ràng.
Hoặc hiểu hay nói
Ðều không bằng Phật
Ðại thiên thế giới
Chỉ Phật độc tôn
Mười Lực, Vô úy
Quyết định không sai.
Ðế Thích, Phạm thiên
Cũng theo không kịp
Ân đức, Thế Tôn
Ðối với chúng sinh
Không thể tính được.
Không ai bì kịp
Vô thượng thiện xảo
Với các phương tiện
Làm cho chúng sinh
Ðạt được lợi ích.

Bấy giờ, trong đại chúng có một Thiên tử, tên Tô-lầu-ba (dịch là Diệu Sắc) từ nơi tòa đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, nói kệ khen ngợi:

Trong đời ai nói được như Phật
Lời nói như vậy thật lỗi lầm,
Nếu nói Bậc Pháp Vương vô thượng
Là lời nói thật không hư vọng;
Nếu chúng trời, người vấn nạn Phật
Không ai bắt bẻ được Thầy ta
Phật chế phục ma và ngoại đạo
Dẫn dắt thế gian đến giải thoát,
Thanh tịnh biện tài nói không cùng
Thuốc cam lồ cứu giúp chúng sinh,
Quán khắp các pháp, trí không ngại
Trong tất cả niệm, không thoái mất.
Ðại Bi bình đẳng quán chúng sinh
Tâm luôn thanh tịnh không nhiễm đời
Khéo hay biết rõ căn tánh dục
Theo chỗ thích nghe mà giảng nói,
Nhiều loại phiền não chẳng phải một
Chỉ bày, nhiều pháp môn đối trị
Khéo nói nhân duyên không ai bằng
Chuyên làm lợi ích cho chúng sinh.
Gặp Phật, nghe pháp, không đắc đạo
Những chúng sinh đó rất khó độ
Ðại danh Như Lai, nên ngưỡng mong
Gặp được Như Lai lợi vô cùng.
Trí Phật hay khiến tâm thanh tịnh
Ðã nghe chánh pháp, vượt sinh tử
Nghe danh hiệu Phật rất an lành
Nhớ nghĩ Thế Tôn thường vui vẻ.
Phát tâm gặp Phật sinh tuệ giải
Siêng tu đúng pháp thành Chủng trí
Giới phẩm thanh tịnh không cấu uế
Thiền định đệ nhất tâm sáng suốt,
Trí tuệ tối thắng không lay động
Biển pháp thanh tịnh như cam lồ.
Tất cả chúng sinh ưa phóng dật
Chư Phật Như Lai vượt thế gian
Thương các chúng sinh như con một
Ân đức sâu dày khó báo đền.
Trước nói pháp, phá giặc kết sử
Lại đẩy lùi huyễn hóa ma quân
Thế Tôn đã nói lỗi ba cõi
Chỉ rõ Niết-bàn, đức vô lượng.

Khi ấy, trong chúng có một Thiên tử tên Tô-na-ma (dịch là Thiện Danh) từ nơi tòa đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, nói kệ khen ngợi:

Như Lai Thế Tôn hành đại Bi
Trình bày Trí độ cùng người khác
Ðiều-đạt mà còn được độ trước
Huống gì những loài chúng sinh khác.
Nay ta không sợ vì không lỗi
Hạnh chánh tu hành, báo Phật ân.
Có người chứng được diệt vô lậu
Nhưng đó chưa thể báo Phật ân
Nếu ai tu hành chánh pháp Phật
Mới gọi là Phật tử chân chánh
Nhiều kiếp cần khổ, vì chúng sinh
Ân lớn vô lượng khó báo đền.
Ðại Từ mở bày pháp chân thật
Dạy tu tự hạnh và lợi tha
Nếu Phật Như Lai không ra đời
Tất cả chúng sinh chịu khổ lớn,
Không có đường lành, toàn nẻo ác
Chỉ nghe tiếng khổ trong ba đường
Chịu khổ sáu đường không thể thoát
Chúng sinh bị trói vì phiền não.
Thế Tôn mở kết độc cho họ
Che chở họ bằng pháp Từ bi
Phật là ruộng phước của thế gian
Tu theo chánh pháp lìa đường ác.
Nếu trái lời Phật, không tu hành
Người ấy không sinh vào cõi lành
Có người sinh ác tâm với Phật
Hoặc không ưa nghe pháp sâu xa.
Những chúng sinh này rất đáng thương
Chắc chắn sinh vào cõi tối tăm
Như Phật Thế Tôn trí tự biết
Việc ấy Như Lai đều rõ tường.
Trí Phật chúng ta chẳng lường được
Cúi đầu đảnh lễ mười phương tôn
Vô úy, Trí lực, pháp Bất cộng
Chỉ Phật Thế Tôn mới đầy đủ,
Âm thanh vi diệu, tướng trang nghiêm
Vượt hơn các sắc nhìn không chán
Ba loài nở rộ không dừng dứt
Hoa Phật thanh tịnh con kính lễ.
Chỉ Phật khéo biết đạo Vô thượng
Xa lìa tất cả các hiểm nạn
Phật là đệ nhất không ai bằng
Cúi đầu kính lễ Lưỡng Túc Tôn.
Phật dùng nước chánh pháp công đức
Rửa sạch không còn chút bợn nhơ
Thế Tôn xưa nay trong ngoài tịnh
Nay con đảnh lễ thân chân tịnh.

Bấy giờ, chủ thế giới Ta-bà là Ðại Phạm thiên, từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ dùng kệ khen ngợi:

Phật đầy đủ công đức trí tuệ
Lợi ích chúng sinh không dừng nghĩ
Thường rưới cam lồ, khiến no đủ
Nay con đảnh lễ Ðấng Lợi Tha.
Thế gian cao tột đáng kính nhất
Người này do vì cung kính Phật
Các ác không còn thiện đầy đủ
Nay con đảnh lễ Ðấng Vô Ðẳng.
Tu học không bỏ một hạnh nào
Vì muốn cứu khổ cho chúng sinh
Vượt qua sinh tử được an vui
Nay con đảnh lễ Ðấng Cứu Thế.
Kính lễ sắc thân vàng vi diệu
Kính lễ pháp cam lồ Ngài nói
Kính lễ trí thanh tịnh không dơ
Kính lễ tất cả rừng công đức.

Bấy giờ, Thế Tôn bảo Ðại Phạm thiên:
–Hay thay, hay thay! Như sự khen ngợi của Ðại Phạm thiên.
–Bạch Thế Tôn! Việc này là chân thật. Vì sao? Vì trong vô lượng kiếp, chư Phật Như Lai tu tập tất cả công đức trí tuệ, nên đắc quả đầy đủ. Vì sao? Vì đầy đủ Bố thí ba-la-mật, Trì giới ba-la-mật, Nhẫn nhục ba-la-mật, Tinh tấn ba-la-mật, Thiền định ba-la-mật, Trí tuệ ba-la-mật; thân thanh tịnh, miệng thanh tịnh, ý thanh tịnh; do thân, khẩu, ý, thanh tịnh nên có thể thông đạt chân thật như như. Chư Phật Thế Tôn trụ chân thật này nên nói không hư vọng.
Ðại Phạm thiên đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ bạch Phật:
–Cúi xin Thế Tôn, dùng sức hộ trì làm cho Bát-nhã ba-la-mật này trường tồn ở thế gian.
Phật bảo Ðại Phạm thiên:
–Tất cả mười phương, ba đời chư Phật đều ủng hộ và dùng sức hộ trì Bát-nhã ba-la-mật này; Trời, hoặc Ma, hoặc Sa-môn, Bà-la-môn trong thế gian không thể phá hoại và gây chướng ngại được. Vì sao? Vì ta nhớ lại đời quá khứ, có Phật hiệu là Bảo Nguyệt Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn, cõi nước tên Bất hủy và kiếp tên Tán thán; trong chúng của Phật Bảo Nguyệt có hai Tỳ-kheo làm Pháp sư vì giỏi về thuyết pháp:

  1. Trí Thạnh.
  2. Thật Dữ.

Trải qua một kiếp, hai Tỳ-kheo này theo Phật chuyển pháp luân trong tam thiên đại thiên thế giới có trăm ức các ma được sự giáo hóa và đã phát tâm Bồ-đề.
Khi ấy, Ðại Bồ-tát Phiến-đa-ý từ chỗ ngồi, đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Bảo Nguyệt Như Lai còn ở đời hay vào Niết-bàn rồi?
Phật bảo:
–Này thiện nam! Phương Ðông cách đây hơn mười trăm ngàn ức thế giới, có một thế giới tên là Bất hủy, Phật sống lâu mười ngàn kiếp; ở cõi nước đó, Phật Bảo Nguyệt đang nói Bát nhã ba-la-mật, không có Thiên ma và các ngoại đạo nào gây chướng ngại; tất cả đều phát tâm Vô thượng Chánh đẳng giác. Tỳ-kheo Trí Thạnh chính là Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi, còn Tỳ-kheo Thật Dữ chính là Thắng Thiên vương. Hai vị này khéo dùng tất cả phương tiện thiện xảo ủng hộ, làm cho Bát-nhã ba-la-mật trụ lâu ở đời.
Mười phương cõi Phật nói Bát-nhã ba-la-mật, nên hai vị ấy đến đây nghe giảng, cũng do ta đang phóng ánh sáng lớn, nên mọi người theo ánh sáng mà đến.

Phẩm 16: PHÚ CHÚC

Bấy giờ, Thế Tôn bảo A-nan:
–Ông hãy thọ trì kinh Bát-nhã ba-la-mật này.
A-nan từ chỗ ngồi, đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Con phải thọ trì như thế nào?
Phật dạy:
–Thọ trì kinh này có mười pháp, mười pháp đó là:

  1. Ghi chép.
  2. Cúng dường.
  3. Lưu truyền.
  4. Lắng nghe.
  5. Tự đọc.
  6. Ghi nhớ, giữ gìn.
  7. Rộng truyền bá.
  8. Ðọc tụng.
  9. Suy nghĩ.
  10. Tu hành.

A-nan! Thọ trì mười pháp này là thọ trì được kinh này vậy.
Cũng như tất cả cây rừng, hoa, thuốc đều nương vào mặt đất rộng lớn mà sinh; cũng như tất cả thiện pháp đều nương Bát-nhã ba-la-mật mà sinh.
A-nan! Ví như Chuyển luân thánh vương, nếu ở thế gian thì bảy báu thường hiện; Bát-nhã ba-la-mật cũng như vậy. Nếu kinh này còn ở thế gian thì Tam bảo không đoạn tuyệt.
Khi ấy, cùng lúc đại chúng đều chiêm ngưỡng Như Lai và đồng thanh nói rằng:
–Các thiện nam tử nào mà sau khi Như Lai diệt độ có thể gánh vác việc này?
–Bạch Thế Tôn! Như vậy gánh vác trách nhiệm lớn này phải là người đã trải qua vô lượng, vô biên, vô số kiếp tu tập, và sự tu tập ấy đã đạt đến Vô thượng Chánh đẳng giác.
Lúc ấy, trong chúng có một vạn hai ngàn Ðại Bồ-tát vì hộ trì pháp, nên từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, nói kệ khen ngợi:

Chúng con bỏ thân mạng
Không cầu báo đời sau
Hộ trì pháp sâu xa
Mà Thế Tôn đã nói.

Bấy giờ, trong chúng có năm trăm Thiên tử, mà đứng đầu là Hiền Vương, từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, nói kệ khen ngợi:

Vì độ các chúng sinh
Thành tựu nguyện đại Bi
Hộ trì pháp sâu xa
Mà Thế Tôn đã nói.

Bấy giờ, Thích Ðề-hoàn Nhân, Thi-khí Ðại phạm, Tỳ-sa-môn Thiên vương, từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, nói kệ khen ngợi:

Trí tuệ – thuốc vi diệu
Trị được tất cả bệnh
Chúng con nguyện xin giữ
Pháp Thế Tôn đã nói.

Lúc đó, Chấp Kim Cang thần, cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa áo, bày vai phải, gối phải quỳ sát đất, chắp tay hướng về Ðức Phật, cúi đầu đảnh lễ, nói kệ khen ngợi:

Pháp vốn không tên gọi
Phật dùng danh tự nói
Lời đại Bi của Phật
Chúng con nguyện giữ gìn.

Thế Tôn bảo Thi-khí Phạm thiên:
–Này Phạm thiên! Phật có ba việc tối thượng, ba việc đó là:

  1. Hay phát tâm Vô thượng Chánh đẳng giác.
  2. Hộ trì chánh pháp.
  3. Tu hành đúng pháp đã nghe.

Phạm thiên! Nếu có người tu hành ba pháp vô thượng này, thì người đó mới được gọi là cúng dường Như Lai. Nếu Phật ở đời một kiếp hoặc ít hơn một kiếp để nói công đức kia thì cũng không thể nói hết được.
Phạm thiên! Nếu có người hộ trì một bài kệ bốn câu của Như Lai thì công đức của người ấy cũng không thể lường được; huống chi đối với Bát-nhã ba-la-mật-lại là mẹ ba đời chư Phật.
Phạm thiên! Vì sao vậy? Vì chư Phật Như Lai đều từ Bát-nhã ba-la-mật mà sinh ra; cúng dường pháp này tức là cúng dường chư Phật Như Lai, chứ chẳng phải đem tiền của mới là cúng dường.
Trong các sự cúng dường, cúng dường pháp là thứ nhất.
Phạm thiên! Nếu có người hộ trì chánh pháp của Như Lai, thì phải biết là người này hai đời sẽ được an lạc. Cho nên Phạm thiên, cần phải ủng hộ và thọ kinh sâu xa này.
Này Phạm thiên! Do ông ủng hộ chánh pháp, nên ông là người được thỉnh pháp với một ngàn Ðức Phật, trong đời hiền kiếp.
Phạm thiên! Ở cõi ô uế này mà ông hộ trì chánh pháp dù trong khoảng giây lát, cũng còn hơn ở cõi tịnh độ một kiếp. Do đó cần phải siêng năng tinh tấn hơn để ủng hộ chánh pháp.
Bấy giờ Thế Tôn lại bảo Thích Ðề-hoàn Nhân:
–Kiều-thi-ca! Ở nơi nào có kinh Bát-nhã ba-la-mật này, thì phải biết là nơi đó Như Lai giác ngộ, là nơi Như Lai chuyển pháp luân, là nơi thị hiện Niết-bàn.
Kiều-thi-ca! Vì sao? Vì tất cả Bồ-tát, tất cả thiện pháp, tất cả chư Phật đều từ kinh này sinh ra.
Kiều-thi-ca! Nếu có Pháp sư diễn giảng kinh này, thì nơi ấy là chỗ giáo hóa của Như Lai. Vì thế cần phải sinh tâm thân cận hiểu biết và tôn trọng Pháp sư ấy giống như kính trọng Phật. Khi thấy Pháp sư này phải cung kính, vui mừng, tôn trọng, khen ngợi.
Kiều-thi-ca! Nếu ta ở đời một kiếp hoặc ít hơn một kiếp, để nói về công đức diễn giảng kinh này của Pháp sư, thì không sao nói hết.
Kiều-thi-ca! Hoặc tại nơi hoằng hóa của vị Pháp sư này, có thiện nam hay thiện nữ nào, chích lấy máu rưới lên đất để bụi khỏi bay lên; cúng dường như vậy chưa phải là nhiều. Vì sao? Vì pháp luân của Như Lai khó thọ trì.
Thích Ðề-hoàn Nhân bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Nếu trong đời vị lai, nơi nào có nói kinh này, thì con cùng quyến thuộc sẽ ủng hộ nơi ấy và người nói pháp ấy, hoặc gặp nơi nào có để kinh này, thì trước hết phải sinh tâm nhớ nghĩ về bốn nơi.
Thế Tôn khen Ðế Thích:
–Hay thay, hay thay! Kiều-thi-ca! Ta đem kinh này phú chúc cho ông, ủng hộ và diễn giảng trong đời mạt thế ở tương lai.
Thích Ðề-hoàn Nhân bạch Phật:
–Bạch Thế Tôn! Do kinh này mà chư Thiên chúng con được sinh trong đường thiện và cầu Vô thượng Chánh đẳng giác cũng do kinh này. Con nguyện sẽ ủng hộ chánh pháp quên cả thân mạng.
Phật nói:
–Kiều-thi-ca! Phải đúng như pháp đã nghe mà tu hành. Lành thay, lành thay. Khi Phật nói kinh này rồi, Thắng Thiên vương và mười phương chúng Ðại Bồ-tát, tất cả chúng Thanh văn, Trời, Rồng, Dạ-xoa, Càn-thát-bà, A-tu-la, Ca-lầu-la, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Nhân phi nhân… đều tin nhận và phụng hành những gì Phật đã nói.

HẾT